Hôm nay trong meeting với một người bạn, mình có nói đại khái là giờ mình làm nghề khai vấn nên ranh giới giữa việc "giúp" và "hành nghề" khá mong manh. Điều ấy khiến cho đôi khi mình cảm thấy bản thân chưa đóng góp cho xã hội và giúp đỡ nhân loại đủ nhiều. Mà mình tin là nhiều người Coach ngoài kia thi thoảng cũng sẽ trải qua cảm giác này. Làm việc về phát triển con người mà, lòng trắc ẩn khiến bản thân người ta đôi khi chẳng muốn nghĩ tới việc kinh doanh nữa.
Kết thúc cuộc meeting, mình đóng máy lại đi ra ngoài quán cà phê. Chú bảo vệ đột nhiên hỏi mình: "Cô ơi, cô có 1000 đồng không?"
Mình lục túi quần không có. "Cháu không ạ."
"Ừ, thời này ai cũng không có 1000 nhỉ!" Chú bảo vệ nói rồi lúi húi mở khoá xe cho mình.
Như mình đã kể cho Thiên Ý thì hôm qua mình thức khuya nên nay không tỉnh táo cho lắm, mình định kệ bỏ qua, nhưng đầu óc vốn quen tò mò nên trước khi tra chìa khoá vào ổ mình vẫn ngoái lại bật ra câu hỏi: "Chú cần 1000 làm gì ạ?"
"Chú bị đứt quai dép. Chú định mua keo dán mà người ta bán 5000, chú chỉ có 4000 thôi. Hỏi nhiều người rồi mà không ai có 1000 cả." Chú nói.
Câu chuyện của chú khiến mình phải dừng lại. 1000 đồng, tưởng như thật nhỏ bé và vô ích mà lại khiến cho chú bảo vệ khổ sở lê lết chiếc dép đứt quai đi xếp xe. Mình mở balo ra lục lọi, may mắn tìm được tờ 1000 để đưa chú. Chú bảo vệ vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn cô nhé! Tôi đủ tiền mua lọ keo dán dép rồi!"
Trên đường đi về nhà mình cứ cảm thấy vui vui. Mình thấy sự việc đến đúng thời điểm này như một lời nhắc nhở tới mình là, việc đóng góp cho xã hội hay giúp đỡ nhân loại không phải lúc nào cũng cần to tát.
Có khi chỉ 1000 đồng cũng cứu rỗi được một ngày không vui của người khác. Quan trọng là mình có để tâm đến những người xung quanh và muốn giúp đỡ họ hay không thôi.
댓글