Có một lời khuyên trường tồn theo năm tháng: Giao tiếp là chìa khoá của mọi mối quan hệ (communication is the key in any relationship). Mình chẳng biết ai là người nói câu này đầu tiên, chắc người ta nói về điều này nhiều quá nên nó đã trở thành chuẩn mực của xã hội, không còn hàm ẩn nữa mà đã thành quy tắc tường minh rồi. Nghe nhiều, đọc thấy cũng rất nhiều.
Mà cái gì đã trường tồn như thế thì chắc cũng phải có ít nhiều tính đúng đắn. Dạo này mình nhận ra, cứ mỗi ngày trôi qua, đặc biệt là sau mỗi phiên coach, mình lại thấy được tầm quan trọng của việc giao tiếp. Hầu như các khúc mắc trong các mối quan hệ mà mình được nghe luôn xuất phát từ việc thiếu đi sự giao tiếp, từ đó thiếu đi sự thấu hiểu lẫn nhau.
Có người nói: "Chúng mình vẫn nói chuyện với nhau hàng ngày. Đâu có thiếu đi giao tiếp?"
Thế nhưng nói chuyện với nhau hàng ngày chưa chắc đã là thực sự giao tiếp với nhau. Ngôn từ chỉ chứa đựng một vài phần sự thật, nhiều khi cố gắng truyền tải còn chưa chắc đã đủ ý, mà hầu hết thời gian người ta còn biến hoá ngôn từ, khiến cho những gì mà họ nói ra khác hẳn với những gì mà họ thực sự muốn người kia hiểu.
Với những cuộc nói chuyện như thế, đã gọi là thực sự giao tiếp với nhau chưa?
Lại nhớ tới một phiên coach của mình, bạn coachee nói rằng bạn ấy cảm thấy buồn và bế tắc vì bản thân không muốn làm một việc, nhưng cảm giác đối phương muốn bạn ấy làm việc đó nên bạn tự ép bản thân phải làm. Tuy nhiên, mối quan hệ của cả hai lại cứ ngày càng thêm nặng nề và bế tắc dù bạn đã chấp nhận hi sinh như vậy. Mình mới hỏi: "Em có chắc rằng bạn ấy thực sự muốn em làm điều này không?"
Bạn trả lời: "Không, em cảm giác vậy thôi."
Comments