Đợt vừa rồi mình đi lên chùa, mang về rất nhiều trải nghiệm và bài học.
Bài học đầu tiên diễn ra trên đường lên núi. Đáng lẽ mình có thể vui vẻ ngắm hai bên đường bạt ngàn cây xanh thì lại bận tâm bởi những lời tán tỉnh vớ vẩn của ông xe ôm. Mình đáp lại rằng không có thời gian cho mấy chuyện đó, vậy mà người ta vẫn cứ cố rủ rê.
Thế là mình lấy làm khó chịu.
Tối hôm ấy ngồi thiền, ngẫm nghĩ lại sự việc ban sáng, mình chợt thấy buồn cười. Mình nhớ tới một bài giảng đã từng nghe 12 năm về trước.
Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn, các tu sĩ Bà La Môn ra đón đường chửi Phật vì thấy đệ tử theo Phật nhiều. Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo sau chửi.
Thấy Phật thản nhiên làm thinh, họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:
- Cù-đàm có điếc không? ....
- Ta không điếc.
- Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?
- Này Bà La Môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?
- Quà ấy về tôi chứ ai.
- Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.
Chính là vậy. Mình không thể quản thúc ai nói gì, ai không nói gì. Nhưng có tiếp nhận và bận lòng với những lời nói đó không thì mình có thể kiểm soát được.
Bài học thứ hai là khi mình ngồi nhặt rau bí từ 3 giờ sáng tới 11 giờ trưa. Trưa hôm ấy các thiền sinh sẽ tới, vậy nên các cư sĩ và tình nguyện viên sẽ có rất nhiều thứ cần chuẩn bị. Thế là mình nhặt, hết rau bí đến rau cải rồi rau muống. Vừa nhặt rau vừa coach được cho 2 bạn liền 🙂
Đến bữa trưa, quần áo nghiêm chỉnh ngồi trước bàn, hai tay ôm bát cơm chay, mình nghe sư thầy hỏi: "Quán thức ăn này từ đâu mà có?"
Mình mới thấy thấm thía. Lúc làm thiền sinh chỉ biết ăn ngon, giờ mới hiểu được công sức của những người đã làm ra những món ăn này. Vậy nên dù chỉ kịp lấy được chút cơm trắng và vài miếng đậu phụ, mình cũng ăn trong sự biết ơn vô cùng.
Mỗi tội rời đi sớm quá, chưa kịp ăn rau bí.
Comments