Chắc Coach nào cũng từng trải qua những giây phút tự hỏi không biết sự hỗ trợ của mình có thực sự đem lại hiệu quả cho khách hàng hay không. Câu hỏi này đặc biệt rất hay trồi lên mỗi khi các Coach thấy khách hàng gặp biến cố, hay mất kết nối/liên lạc với họ, hoặc hậm chí kể cả khi khách hàng đang... sống quá ổn. Nghe kỳ quặc, nhưng lại khiến nhiều Coach hồi hộp đến hết hồn nhiều khi.
Thực ra, nguyên do của sự trăn trở này phần lớn nằm ở chỗ: kết quả của quá trình khai vấn khó có thể đo lường được. Vì nó liên quan đến sự phát triển của con người nên thường được đo bằng nghiên cứu định tính, phi số liệu, lại mang tính thời điểm. Có khi vừa phiên coach trước khách hàng báo tin mừng vì vượt qua thử thách, phiên sau đã u sầu vì một chuyện chen ngang. Đã thế, có những khách hàng khi đạt được mục tiêu rồi thì vui sướng quá tự ăn mừng, nhiều khi chẳng thèm báo lại cho Coach, vì cho rằng "chỉ khi có vấn đề mới cần tìm đến Coach." Thế là người Coach cứ băn khoăn mãi chẳng biết mình đã làm đủ tốt hay chưa.
Đấy là những câu chuyện mà mình tin là người trong nghề này sẽ cực kỳ đồng cảm. Những Coach nào mới vào nghề, chưa thực sự tự tin với khả năng của bản thân sẽ có xu hướng bị ảnh hưởng rất lớn bởi điều này. Những ai đủ vững và có đủ sự ghi nhận từ khách hàng chắc sẽ đỡ hơn.
Đợt vừa rồi mình cực kỳ bận. Bận đến nỗi phải tạm thời dời lịch một số phiên coach để sắp xếp lại thời gian. Điều này khiến mình cảm thấy không vui, đôi khi còn tự trách bản thân không quan tâm khách hàng đủ nhiều. Ngày trước có khi ăn ngủ còn nghĩ về câu chuyện của khách hàng, giờ hết phiên coach mình đã có thể hoàn toàn tách bản thân ra khỏi những vấn đề của họ. Thế là, buồn cười thay, cái câu hỏi "Liệu mình có giúp gì được cho họ không?" bắt đầu trồi lên. Nó còn tiến triển thành nỗi băn khoăn to đùng "Liệu coaching có thực sự giúp gì được cho họ không?"
Hai hôm trước mình vừa hoàn thành lộ trình coach với một bạn. Đến thời điểm hiện tại bạn ấy đã cảm thấy ổn thoả hơn với cuộc sống. Đó lẽ ra là một điều đáng mừng, nhưng do trong thời gian vừa rồi mình quá bận không trò chuyện với bạn được nhiều, nên lại trăn trở chẳng biết những phiên coach của mình đã giúp bạn được bao nhiêu. Đáng lẽ nhắn nhủ bạn vài câu xong đóng máy lại, mà tầm 15 phút sau mình nhận được một phản hồi dài ngoằng từ bạn khách ấy.
Tin nhắn đêm khuya này khiến mình cảm thấy cực kỳ xúc động, đến mức hơi trào ra cả nước mắt. Kiểu, ôi, hoá ra mình tạo ra được những thay đổi, những giá trị tuyệt vời như thế. Vậy mà mình lại nghi ngờ coaching, nghi ngờ khả năng của mình. Thât là dở hơi.
Nhưng mà thế mới thấy, cứ sống bằng các giả định thì sẽ chỉ luôn băn khoăn và lo lắng. Có gì cứ hỏi thẳng, nói bằng lòng không quên cả bằng mặt, lại thành ra ngại ngùng khi thấy chẳng có gì căng!
Comments