Đây là tổng hợp một vài tin nhắn mình nhận được từ những người khác nhau CHỈ TRONG TỐI HÔM QUA. Thực sự là xúc động khó nói thành lời.
Thực ra tối hôm qua cũng như bao tối khác, mình không làm gì quá đặc biệt hay có biến gì để mà đột nhiên nhận được thật nhiều lời cảm ơn như thế. Nah, chẳng có cái gì là đột nhiên cả. Tất cả đều luôn là một quá trình.
Trong thời buổi 4.0, khi mà người người nhà nhà đều sống một phần và phơi bày bản thân ở trên các nền tảng mạng xã hội, chúng ta dễ bị áp lực bởi những gì "tai nghe, mắt thấy" trong những lượt tương tác của người khác. Tuy nhiên, bài học lớn nhất mà mình học được trong quá trình xây cộng đồng chính là: Tầm ảnh hưởng của mỗi người không đếm được bằng số like hay số comment. Những tương tác ấy chỉ là Sắc Tướng - hữu hình, bề nổi nhưng tạm thời. Còn cái nuôi dưỡng con người và kết nối người ta lại với nhau lại thuộc về Bản Thể - vô hình, nhưng luôn luôn thường tại và trường tồn.
Nhiều người, đặc biệt là người trẻ, bị ám ảnh bởi những thứ thuộc về Sắc Tướng mà đánh mất đi giá trị cốt lõi bên trong mình, mất luôn cả sự tự tin trong cuộc sống. Điều ấy thật là đáng tiếc.
Gần đây nhiều người nói với mình rằng có một số bài viết của mình hồi trước đã tác động và thay đổi mindset của họ. Nghe thấy điều ấy, một suy nghĩ hơi bồng bột nảy ra trong đầu mình: "Nếu nó tác động lớn như thế thì sao họ không nói với mình từ hồi ấy mà để đến giờ mới nói, làm mình cứ băn khoăn không biết những thứ mình đang làm có thực sự mang lại giá trị cho người khác hay không?"
Nhưng mà, lại quay về câu chuyện của tầm ảnh hưởng. Nó vô hình, nhưng luôn thường tại và trường tồn. Dùng thứ hữu hình để đánh giá thứ vô hình, thật là việc không tưởng.
Nói thêm về tầm ảnh hưởng, cần phải xét tới cả mục đích của hành động nữa. Ta làm những điều ấy để làm gì? Mình từng nghe nhiều hơn một người nói thế này: "Sống tốt để làm gì? Bao lâu nay tôi cố gắng sống tử tế, giúp đỡ người khác, mà họ đối xử lại với tôi thật tệ."
Mình rất tâm đắc với bài viết của chị Linh Phan hôm qua trong group Community Growth Lab, vì nó có nhiều điểm tương đồng với bài học mà mình muốn nói ở đây: "Mình gieo hạt và chăm sóc vì bản thân tìm thấy được niềm vui và giá trị trong việc gieo trồng, chứ không phải chỉ vì mong cầu tôi sẽ gặt được quả gì và nó có giá trị ra sao."
Nhiều khi quả ngọt phải mất thời gian mới xuất hiện. Hoặc đôi khi ta đã có được nó rồi nhưng lại quá bận rộn quan tâm tới những thứ bề nổi nên không thấy được,
thành ra bỏ lỡ nó thôi.
Comments